Chu tiên sinh ở gần nhà tôi là tài xế lái tuyến xe đường dài nam bắc, từng tâm sự: ông gia nhập hội viên “Hành Thiện Đường’’ từ mười năm trước. Sau mỗi lần tham gia công tác làm phúc xong, lòng ông cảm thấy vô cùng hân hoan, tinh thần lâng lâng hạnh phúc.
Nhờ vậy mà mười mấy năm nay, dù mỗi ngày ông phải lái xe qua lại giữa Đài Bắc và Cao Hùng (miền nam) liên tục, nhưng bao giờ cũng giữ được kỷ lục an toàn tối đa, hầu như không hề xảy ra tai nạn hay bất kỳ sự cố rủi ro nào, vì vậy mỗi năm ông luôn được bầu chọn là nhân vật mẫu mực, được khen thưởng biểu dương công lao.
Không những thế, ông cảm thấy thân thể mình hình như thay đổi – mạnh khỏe cực kỳ – mười mấy năm nay không hề bị cảm hay bịnh hoạn gì. Tất cả những điều này khiến ông cảm thấy thật kỳ diệu.
Chu tiên sinh còn kề, có lần trước khi đi bố thí ông từng rủ chị Xuân (một đồng sự làm ở khâu bán vé) rằng: – Có muốn tham gia các hoạt động từ thiện chăng? Chị Xuân vui vẻ ủng hộ, sốt sắng đóng góp.
Sau khi chị Xuân tham dự nhiều chuyến bố thí rồi, hôm nọ chị cùng anh Quan (bạn đồng nghiệp) đòng đi công tác đến Dân Hùng. Anh Quan lái mô tô chở chị, chạy theo đường tắt. Lúc đến núi Song Phú, tới khúc quanh lớn, thì họ bị một xe đò chạy phía đối diện tông vào, trong khoảnh khắc cả xe máy bị cán nát, anh Quan bị thương té xuống đất, chân bị cán gãy. Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc nhất là lúc này lại thấy chị Xuân đang ở tuốt từ đằng xa, hộc tốc chạy tới, phụ công tác cứu hộ. Sau đó anh Quan hỏi chị: Vì sao lúc xe mô tô bị tông, chị không có ở trên xe vậy?
Chị Xuân đáp: – Chính tôi cũng đang thắc mắc, cảm thấy thật khó hiểu đây! Chẳng biết vì sao lúc sắp đến khúc quanh, bỗng có một sức mạnh vô hình thúc giục tôi mau mau nhảy xuống xe, tôi liền nhảy đại xuống… chưa đầy mấy giây thì đã thấy xe anh bị đụng… Quả thực có nằm mơ tôi cũng không nghĩ được là sẽ có chuyện lạ như thế này!
Chị Xuân vì sao có thể may mắn thoát khỏi kiếp nạn như thế? Thật khó mà giải thích theo lý luận thông thường.