Do tôi phải đi làm việc, mấy năm trước từ quê nhà (huyện Vân Lâm thôn cổ Khanh) chuyển đến Gia Nghĩa. Có lần tôi về thăm quê, thấy hai vợ chồng người bà con (độ 70 tuổi) đang mắc phải túc bịnh. Trong số họ có một vị bịnh rất nghiêm trọng, nằm trên giường rên rỉ đau đớn, mấy đứa con ở sát vách bên cạnh nhưng chẳng hề thăm nom hỏi han. Hai cụ già cô khổ này phải nương nhau mà sống.
Giờ đây, do họ bịnh đã lâu ngày, thiếu người quan tâm chăm sóc, cả đến tiền chữa chạy cũng không có. Tôi thấy tình cảnh họ rất tội nghiệp nên cố gắng an ủi, biếu họ một khoản tiền, rồi hôm sau lo thuê xe rước một bác sĩ giỏi trong đám danh y từ Gia Nghĩa (cũng là bạn thân tôi), năn nỉ anh nhìn chút thời gian về quê khám cho họ. Sau khi chần trị xong, bịnh họ có đỡ nhưng rất chậm. Do tôi không thề lo trường kỳ nên họ phải nhờ bác sĩ tại địa phương khám. Nhưng phí thuốc men hằng ngày quá lớn, mà hướng thân quyến hay bạn bè vay mượn lại càng khó khăn.
Mấy tháng sau thì họ lâm vào cảnh cùng đường. Mỗi lúc tôi về thăm, họ đều khóc ròng, khóc rất to, biểu lộ nỗi thương tâm bất tuyệt khiến người nghe không ngăn được cay mũi.
Lúc đó tôi nghĩ: Muốn giúp họ mà chỉ cầm tiền cho thì không thề giải quyết dứt vấn đề, huống chi năng lực kinh tế của tôi có hạn. Phải tìm cách hay xử lý tận gốc, giúp họ mạnh lành, vừa giảm thiều bịnh tật thống khổ mà còn giảm bớt gánh nặng thuốc men.
Theo kinh Phật dạy về nhân quả báo ứng, một người nếu trường kỳ bị bịnh, luôn gặp bất hạnh không may; là có liên quan đến nghiệp chướng quá khứ.Vì vậy muốn tiêu trừ những thống khổ hiện tiền, ngoài việc mời bác sĩ trị bịnh ra, họ phải nỗ lực làm phúc, tích đức để chuộc lỗi xưa. Có khả năng đây là con đường tắt trực tiếp, hữu hiệu nhất. Thế là tôi quyết định làm một thí nghiệm. Tôi về tới Gia Nghĩa thì ra bưu điện gởi tiền bố thí, tạo phúc cho hai vị, cầu vợ chồng họ tiêu trừ oan nghiệt, tật bịnh sớm lành.
Sau đó độ nửa tháng, tôi về quê thăm thì thấy bịnh họ đã thuyên giảm không ngờ. Họ đã có thể ngồi dậy trò chuyện, sắc mặt rất tốt, giọng nói nghe sang sảng.
Tôi thấy lần bố thí hòi hướng cho họ vừa rồi hầu như có hiệu quả, muốn họ nhanh chóng mạnh khỏe, sau đó ngoài việc liên tục ấn tống kinh, sách cầu cho họ ra, tôi còn tham gia công tác bố thí định kỳ của “Hành Thiện Đường” hòi hướng cho công đức cho họ.
Sau đó mỗi lần về quê thăm, thấy thân thề họ lần lần khang kiện, sức khỏe dần hồi phục hết sức kỳ diệu.
Bịnh của vợ tôi
Lòng bàn chân vợ tôi bỗng mọc một mụt cứng, đi đứng rất đau. Đầu tiên nàng nghĩ là có ỉẽ do chân đạp gai còn mắc kẹt lại trong thịt. Nhưng đi khám thì không phải vậy. Bất kể dùng thuốc gi đều vô hiệu. Nhiều bác sĩ cho là có thể vợ tôi bị bướu ác tính, phải mổ cắt bỏ đi mới khỏi. Nhưng vợ tôi tính nhát, rất sợ đau, nhất quyết không cho mổ.
Tình hình thập phần khó xử. Sau đó tôi nghĩ đến kinh nghiệm từng làm cho người thân ở quê: rằng tạo phúc có thể hồi phục sức khỏe, nên quyết định thử nghiệm tiếp.
Thế là tôi ra bưu điện, lấy danh nghĩa bà xã gởi tiền bố thí, hồi hướng cho nàng chân đau sớm lành.
Ai ngờ sau khi bố thí không bao lâu, thì tình trạng đau chân của vợ tôi liền giảm. Sau này trải qua ba lần bố thí liên tục (mỗi tháng một lần), thì bịnh chân vợ tôi đã khỏi hẳn. Không chỉ thế, nhiều bịnh lặt vặt khác như cảm mạo, ho, đau răng, táo bón, thậm chí, các bịnh đốm nám đen, mụn sởi gì cũng giảm rất nhiều. Thật kỳ diệu ngoài sức tưởng!
Không ngờ hành thiện lại đem đến hiệu quả tuyệt như vậy. Thế là vợ tôl vì muốn cả nhà đều được mạnh khỏe, việc việc được bình an, nàng quyết định sẽ bố thí mỗi tháng.
Ngoài việc ấn tống sách thiện ra, nàng còn tham gia chương trình bố thí định kỳ lẫn bất định kỳ của “Hành Thiện Đường”, tham gia luôn chương trinh góp tiền tặng sách của “Đội Xuân Phong Hoa Vũ”, thậm chí còn đi làm từ thiện tại “Trung tâm nuôi dưỡng cô nhi” v.v…
Mặc dù những hoạt động này làm gánh nặng kinh tế gia đình tăng gia không ít, nhưng tôi cho rằng: thay vì bo bo lo tích trữ tài sản cho giàu có, ta nên bố thí và phụng hiến thật nhiều, bởi vì hành thiện giúp những chúng sinh bất hạnh trong xã hội được cứu trợ, thọ hưởng tình người ấm áp, vả ngay phút giây hành thiện ta cũng tự chiêu phúc đức tới, bằng chứng là tâm luôn cảm thấy an lạc, vui sướng vô biên khi làm lành.
Còn một thu hoạch khác rất tuyệt nữa là, từ lúc cả nhà chúng tôi tham dự những hoạt động hành thiện thì nhờ thông qua đây mà quen biết được rất nhiều bạn tốt hiền thiện; khiến cuộc sống càng thêm thi vị hạnh phúc.