Xưởng Gạch Phát Đạt
Nhiều Tác Giả | Ni Sư Thích Nữ Hạnh Đoan, Việt Dịch


Tôi có người bà con họ Diệp, ở Huyện Vân Lâm phố Đấu Lục, là chủ hãng vật liệu xây dựng.

Ông Diệp hiền như bụt, tính tinh trung hậu, tâm địa thiện lương, ông không khéo thù tạc xã giao nhưng đối với những việc lợi ích chung luôn rộng tay đóng góp, ủng hộ.

Ông thường hiến cúng vật liệu xây dựng các chùa, miếu, trường học, rất được người tán thán.

Suốt mấy mươi năm ông không ngừng đóng góp phụng sự công ích, nên kỳ tích phát sinh nhìn rõ mồn một.

Có nhiều bạn hàng cũng buôn giống như ông tại địa phương này, nhưng nếu họ không gặp cảnh sản xuất dư thừa, tiêu thụ khó, thì lại vấp phải ảnh hưởng thời vụ. Nhiều tiệm phải giảm sản xuất số lượng cực lớn, lại còn bị xào xáo vi đình công, thậm chí những tiệm phải đóng cửa, đình chỉ kinh doanh không phải là ít.

Nhưng riêng ông Diệp, từ lúc lập xưởng đến nay, buôn bán ngày càng thịnh, nhất là mười mấy nàm gần đây, hãng ông không hề bị ảnh hưởng thời khí, mà hàng sản xuất còn bán rất chạy, luôn gặp cảnh cung chẳng đủ cầu. Quanh năm thường bị khách mua hàng thúc hối, tranh nhau đặt hàng trước. Có lúc do ông giao hàng theo thứ tự, giữa các khách hàng còn xảy ra lắm cảnh tranh giành.

Những việc này tôi đều đích thân chứng kiến. Người dân quanh đó thường đem chuyện ông Diệp ra bàn luận và luôn ước ao mình được giống vậy.

Nhưng theo tôi biết thì ông Diệp không có bí quyết gì, ông chưa từng học qua trường quản lý kinh doanh, cũng chẳng giỏi về giao tế, càng không có phương thức bí truyền tồ tiên để lại, cũng chẳng có kỹ thuật riêng gì. Việc làm ăn cực phát của ông chỉ có thề dùng từ may mắn để giải thích.

Điều khiến người nghĩ không ra – là hiện tượng phát đạt này kéo dàl đã lâu, ngót hai mươi năm rồi – cho đến nay vẫn hưng thịnh, chẳng hề thua kém ngày trước. Hiện tượng này không phải là sự tình cờ ngẫu nhiên đơn thuần, Vậy thì nhân tố trọng yếu nằm ở đâu? Sự thực rất đáng cho người ta nghiền ngẫm, tìm hiểu kỹ.

Gần đây, tháng 10 năm 1984, Diệp tiên sinh không may qua đời. Theo lời người nhà kể, ông Diệp từng cúng dường tiền xây chùa lẫn miếu. Và ngôi đền “Thụ Thiên Cung” to lớn quy mô gần đấy (cũng do ông cúng đất vả vật liệu xây nên)

Diệp tiên sinh vừa tạ thế thì ngay hôm sau trong buổi lễ ở đền Thiên Cung, Đức Đại Thánh đã giáng cơ khen rằng: “Hồn Diệp tiên sinh mười đời hành thiện, công đức viên mãn, đã được chư thần rước đến Nam Thiên nhậm chức cẩm Y Vệ Sứ Giả. Vì vậy tang lễ của ông Diệp bắt buộc người nhà phải thay hết tất cả đèn cầy và tràng hoa màu trắng thành màu hồng, cấm rước đạo sĩ đến, chỉ được mời cao tăng đến tụng kinh ngày đêm. Bắt buộc phải đãi tiệc chay, không được phép sát sinh, ngày đưa linh cửu, sẽ có long đoàn theo trợ, thánh nhạc đồng trỗi, (do ông Diệp thăng thiên nên mọi người phải hoan hỉ cung tiễn) cấm kêu la khóc lóc.

Tôi đến dự đám tang, tận mắt nhìn thấy ông Diệp chết hai ngày rồi mà sắc mặt vẫn đầy đặn hồng hào, tướng mạo cực kỳ trang nghiêm, toàn thân mềm mại lạ thường, tuyệt không có hiện tượng thân thể cứng đơ gì.

Nhiều đoàn tụng kinh hộ niệm cho ông cũng bày tỏ: – Suốt thời gian họ đến đây tụng kinh, thường nghe phảng phất mùi hương thơm kỳ diệu. Hơn nữa, tuy cả ngày tụng kinh mà họ có cảm giác chẳng giống như mọi khi, không hề bị mỏi mật, ngược lại còn thấy tinh thần vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái.

Ngoài ra, trước ngày đưa linh, các nơi trong tỉnh đều bị mưa dầm, nghe đài khí tượng báo là có cơn bão sắp đến. Vì vậy mà người nhà ông Diệp hết sức lo. Nhưng đúng hôm đưa linh, sắc trời bỗng chuyển đổi cực kỳ tốt đẹp, ai chứng kiến cũng cho là chuyện lạ.

Diệp tiên sinh một đời hành thiện, tích đức, thần, người khâm phục, nhờ vậy mà lúc tạ thế cực kỳ trang trọng hiển vinh. Đây chính là bằng chứng “thiện hữu thiện báo”.