Kinh Bát Nhã nói:
“Nếu biết tâm tánh tức là Bồ đề mà có thể phát khởi tâm đại Bồ đề, đó gọi là Bồ Tát”.
Bồ Tát Thượng Thủ nói:
“Ta ở trong chỗ không mong cầu mà cố mong cầu tâm Bồ đề nhưng lại không phát tâm gì cả”.
Bồ Tát nói:
“Biết tất cả pháp đều không phát khởi nhưng vẫn phát tâm Bồ đề”.
Song, nơi Chân như được chứng đắc, ngoài Như không có Trí nên hay phát khởi Trí vi diệu; ngoài Trí không có Như nên đồng thời chiếu soi, đồng thời phá dẹp, chẳng còn chẳng mất, không hai mà hai. Lý và Trí tự phân chia, hai mà không hai, năng và sở đều lặng lẽ.
Kế đến về nương Tam Bảo ruộng phước vô thượng, khởi tâm kiên cố đầy đủ niềm tin bất hoại, rời năm điều sợ hãi* , thành tựu ba loại Bồ đề* . Nhân duyên ban đầu thâu nhiếp tất cả pháp lành.
Kinh Đại Báo Ân nói:
“Như vua A Xà Thế tuy có tội nghịch đáng lẽ phải vào ngục A tỳ, do thành tâm hướng về Phật nên tiêu diệt tội lỗi. Đó là sức cứu hộ của Tam bảo”.
Lại như ở nơi sợ hãi, trong núi rừng đồng trống nếu nghĩ nhớ về công đức Phật, sự sợ hãi liền tiêu diệt, thế nên trở về nương tựa Tam Bảo, được sự cứu hộ không sai.
Bậc Cao đức ngày xưa nói:
“Núi có ngọc cây cỏ tốt tươi. Suối có rồng nước không khô kiệt. Trụ xứ có Tam Bảo thì căn lành tăng trưởng”.
Đó là cách nói về sức cứu hộ của Tam Bảo.
Kinh Pháp Cú nói:
“Đế Thích mạng chung đọa vào thai lừa, nhân quy hướng Tam Bảo nên lừa mẹ làm sứt dây cương bỏ chạy đụng vào đồ gốm. Người chủ bèn đánh lừa mẹ, khi ấy bào thai bị tổn thương, thần thức của Đế Thích được khôi phục lại thân trời.
Đức Phật nói bài kệ cho Đế Thích nghe. Kệ rằng:
“Rõ sự biến đổi của tội phước
Hiểu cội gốc của việc hưng suy
Cho nên thuận theo hạnh tịch diệt Do đó được đạo Tu Đà Hoàn”.
Kinh Mộc Hoạn Tử nói:
Khi ấy có vị vua mắc nạn tên là Bà Kim Ly bạch Đức Phật rằng:
Nước con nhỏ bé, mỗi năm thường bị giặc cướp, ngũ cốc khan hiếm, tật bệnh, tai nạn hoành hành, nhân dân khốn khổ. Con thường bất an, đối với Phật Pháp sâu rộng chẳng được tu hành. Cúi mong Đức Phật thương xót dạy cho con pháp yếu!.
Đức Phật bảo nhà vua:
Nếu muốn diệt trừ sự chướng ngại của phiền não, nên xâu một trăm lẻ tám hạt Bồ đề, thường mang theo bên mình, chí tâm xưng niệm:
Nam mô Phật Đà.
Nam mô Đạt Ma.
Nam mô Tăng Già.
Cho đến có thể xưng niệm mãn trăm vạn lần thì sẽ dứt trừ một trăm lẻ tám kiết nghiệp, đạt được quả Vô thượng”.
Nhà vua nghe rồi hoan hỷ, thưa rằng:
Con sẽ vâng làm!
Đức Phật bảo nhà vua:
Có Tỳ kheo Sa Đẩu tụng tên Tam Bảo, trải qua mười năm được thành tựu quả Tư Đà Hàm. Tỳ kheo ấy tuần tự tu hành, nay là Phật Bích Chi ở thế giới Phổ Hương.
Nhà vua nghe rồi nơi tâm càng muốn cố gắng tu hành thêm nữa.