Bác sĩ trị bịnh người, làm vơi đi nỗi khổ tinh thần lẫn thân xác, giúp người phục hồi sức khỏe, đem lại niềm tin và ý chí sống cho người. Vì vậy, bác sĩ mà có y đức, giàu lòng nhân thi vừa trị bịnh vừa ban phúc cho người. Đối với nhân loại, sự cống hiến này quả là công đức vô lượng, đáng cho người tôn kính.
Nhưng nếu bác sĩ thiếu y đức và lòng từ, chỉ biết có tiền, mặc kệ sự sống chết của bịnh nhân, đây chính là kẻ đại ác khiến người cười chê.
Làm thiện hay ác, báo ứng đều hiện rõ, tôi chứng kiến nhiều bác sĩ hành nghề, quả báo ngày sau hầu như không gì mà không ăn khớp với nhân gieo. Xin kể câu chuyện xảy ra tại bổn tỉnh để chứng minh.
Có một bác sĩ nổi tiếng y thuật cao, nhiều bịnh nhân đi khắp các bịnh viện chữa không hết, nghe danh ông, xúm nhau tìm tới chữa trị. Vi vậy hằng ngày số người tới khám rất đông, có thể ví như sóng triều dâng, vượt kỷ lục. Ai muốn khám bịnh, phải đến rất sớm để lấy phiếu, nếu đến muộn, khó mà gặp bác sĩ. Phòng mạch làm ăn rất phất. Đúng lý thỉ bác sĩ thì phải quan tâm nhiều đến bần dân khốn khổ, thu phí hợp tỉnh. Tiếc là thực tế lại tương phản, bác sĩ này biết rõ phần đông người bịnh đến chỗ ông đã từng khám qua nhiều bịnh viện khác, bị nơi đó bó tay rồi mới tới ông, vi vậy đa số đều là bịnh nặng, nên ông thu phí rất cao.
Nhiều bịnh nhân mới tới lần đầu, do không rành giá, nên tới lúc đóng tiền, họ thường kêu to kinh ngạc, bị lâm vào cảnh tiền mang theo không đủ, vô phương mua thuốc, mặt mày lúng túng.
Có nhiều người bịnh do gia cảnh bần khốn, không đủ sức chi trả số tiền quá cao, đã hướng bác sĩ khẩn cầu xin giảm bớt, nhưng ông chẳng nương tay, còn lạnh lùng mai mỉa, có lúc còn lớn tiếng nặng lời quở trách. Bà vợ ông bác sĩ còn quá quắt hơn, gặp trường hợp này thì tỏ vẻ vô cùng khinh khi, phản ứng gay gắt khiến bịnh nhân rất tủi thân. Sau khi các việc này được đồn ra ngoài, nhiều người không ngăn được thở dài cảm thán, họ xúm nhau phê bình, rằng bác sĩ thiếu đức như vậy sau này nhất định sẽ có kết cuộc không tốt.
Do phòng khám bác sĩ ngày một đông nên phí thu càng tăng cao, bổng lộc hưởng dụng vô cùng phong lưu, không nói cũng có thể tưởng tượng.
Vào thời phất tới đỉnh điểm, bác sĩ phải thuê mấy viên chức ngân hàng mỗi tối đến phụ đếm tiền ghi sổ hộ ông.
Nhưng cảnh vinh hoa này không kéo dài, gia cảnh bác sĩ phát được mấy năm thì bắt đầu xuống dốc, số người bịnh lần lần giảm đi, mà số tiền kếch xù nhiều năm do ông đầu tư sai, nên bị thua lỗ liên tục. Thêm phần bà vợ bác sĩ nhiễm phải thói xấu mê cờ bạc, đỏ đen nên bị người lừa gạt tống tiền, chẳng bao lâu số tài sản hàng tỉ tỉ đã khánh tận.
Lúc này, do người bịnh tới khám quá ít, chỉ còn lác đác, mà mớ cổ phiếu bán ra không được tiền. Sau đó bác sĩ phạm pháp nên bị bắt, tống giam.
Vị bác sĩ này trong thời gian ngắn mười mấy năm, từ cực thịnh mà xuống dốc lụn bại, từ phú gia vạn ức biến thành kẻ nợ nần chồng chất, cuối cùng phải ở sau song sắt, nếm cảnh tù đày. Thực đủ đề răn người sống mà thiếu y đức, không biết tích phúc.
Nếu như bác sĩ này biết “lấy từ bi làm bản hoài, lấy cứu nhân độ thế làm bổn phận”, thì không những ông sống được tiếng thơm lưu truyền, mà y nghiệp có thể phát thịnh mãi. Đây là kinh nghiệm do chính bản thân tôi tận mắt chứng kiến.
Cũng có vị bác sĩ biết nghĩ cho người bịnh, thu phí cực rẻ, thanh liêm; nhất là đối với người bần khổ hoặc Tăng, Ni xuất gia, ông đều thương và ưu đãi giảm phí, thậm chí miễn giá thuốc men… ông luôn có thái độ thân thiết, tận tâm, cho thuốc tốt hay.
Vì vậy quanh năm, ngoài lúc ông nghỉ phép ra, mỗi ngày luôn có người bịnh đứng xếp hàng dài trước cửa. Vị bác sĩ này kể, hằng ngày ông phải khám cho một hai trăm người trở lên, các bịnh nhân này thuộc các tỉnh, huyện lân cận tới, có một số được người mách nước hay giới thiệu, họ từ Đài Bắc hoặc Cao Hùng tìm đến.
Những phòng mạch nhân từ, giàu y đức này duy trì trường kỳ, hưng thịnh không suy. Tôi cho rằng, đương nhiên là nhờ y thuật cao, nhưng mặt khác cũng nhờ vào tấm lòng nhân, y đức phúc hậu của bác sĩ đã khiến bịnh nhân phát sinh niềm tin và mỹ cảm, do đó họ càng đề cao, đồn đại về hiệu quả chữa trị.
Nghe kể có nhiều chứng bịnh nan y như tim mạch, cao huyết áp, tiểu đường, viêm ruột v.v… cũng đều nhờ vị bác sĩ nhân từ nảy dốc lòng chẩn trị, (ông không cần phẫu thuật) mà vẫn đạt được hiệu quả mỹ mãn. Mọi người cho rằng đây có thể là một kiểu thiện báo dành cho bác sĩ nhân đức.
Sai một bước ân hận nghìn thu
Bà Dương AThừa từ nhỏ đã nghèo hèn, bịnh hoạn, đến tuổi về già càng nhếch nhác. Lúc lâm chung, bà kể cho mọi người nghe thế này:
– Đời trước tôi vốn là một bác sĩ, do lúc trị bịnh cho người, hành sự cẩu thả mà vấp phải sai lầm khó tha thứ.
Lần nọ, có một nữ bịnh nhân tới khám, nói trong bụng mình có nhiều lãi, tôi không khám kỹ, đã vội cho bà ta uống thuốc xổ cực mạnh, thầm nghĩ làm vậy sẽ giúp bà tống lãi ra hết.
Nào ngờ, sự hồ đồ không cần thận của tôi đã hại chết ba mạng. Bệnh nhân và song thai trong bụng đều lìa đời thảm thương. Do tôi khám bịnh lầm, cho thuốc sai, khiến ba mạng người chết oan. Do vậy mà sau khi chết tôi phải thọ hình phạt ở địa ngục. Mãn hạn rồi, thì bị đầu thai làm nữ nhân, đời này là lần thứ ba. Hơn nữa đời đời kiếp kiếp tôi đều phải sinh ra làm nô tỳ hạ tiện, thường chịu cảnh bần cùng đói khát, rất khổ. Bây giờ, trước phút lâm chung tôi muốn kể chuyện mình ra cho thế gian biết, mong mọi người lấy gương tôi mà cần thận. Nói xong, bà Dương tắt thở.
(Trích Báo ứng nhân quả)