Sanh tử hữu mạng, phú quý tại thiên (Sanh tử có mạng, phú quý do trời), vong chi mạng hỹ phù (chẳng có lẽ nào lại như vậy, đó là số mạng vậy)[10], úy thiên mạng (sợ mạng trời) v.v… [Những lời lẽ ấy] có gì chẳng phải là nói đến mạng! Lý nhân vi mỹ (Hàng xóm có lòng nhân là điều tốt đẹp), nhân giả an nhân, trí giả lợi nhân (người có lòng nhân an trụ nơi nhân, người trí tăng trưởng lòng nhân), cẩu chí ư nhân, vô ác dã (nếu dốc chí nơi nhân thì sẽ chẳng có điều ác) v.v… có bao giờ chẳng phải là nói đến lòng nhân? Mạng và nhân thường thấy [nhắc đến] trong sáu kinh, càng là chẳng thể kể xiết! Nhưng đối với hai điều ấy, Khổng Tử ít nói đến, hãn (罕) là ít nói đến mà thôi, chẳng phải là tuyệt đối không nhắc đến. Bởi lẽ, hai điều ấy, lý vi tế, nghĩa to lớn, kẻ bình thường chẳng thể liễu ngộ, do cơ duyên chẳng khế hợp, nên ít nói tới. Đó gọi là đối với kẻ từ bậc trung trở xuống, chẳng thể nói chuyện thuộc bậc thượng. Đối với kẻ hạ căn, chẳng nói pháp thuộc bậc thượng. Nghĩa lý trong nhà Phật cũng như thế, đối với kẻ hạ căn, trọn chẳng nói pháp dành cho bậc thượng!