Hai chữ “nhân quả” nghe thì dường như đơn giản, lý thật sự phức tạp. Chẳng đắc Định và thần thông, chẳng có cách nào biết tường tận! Nhưng có thể tin và không thể tin sai khác. Tiểu thuyết hoặc bút ký trong thế gian thì có thể thuộc vào loại có thể tin hay không thể tin, chứ những điều ghi chép trong kinh luận nhà Phật, chẳng thể ngờ vực được! Tuy tin chuyện ấy, nhưng đối với lý thì phàm phu chẳng thể nói [rành mạch] được. Đối với câu hỏi mà ông đã nêu, kẻ hèn này chẳng dám chõ mồm vào! Nếu cầu [nhận biết bằng] Tỷ Lượng, sẽ hiểu đại khái phảng phất. Theo Phật lý, không gian chẳng có rộng hẹp, thời gian chẳng có xưa nay. Đối với chuyện như ông đã nêu, tuy đã trải qua luân hồi, nhưng khí phận trái nghịch hay thuận thảo vẫn như trong một cái khảy ngón tay! Hễ trái nghịch thì gặp gỡ sẽ chống trái nhau, hễ thuận thảo thì gặp gỡ sẽ hòa hợp. Đấy chính là sự cảm ứng giữa đôi bên khiến thành ra như vậy, chẳng bắt buộc hai bên có biết hay là không! Tôi nghĩ có thể dùng hai chuyện để tham khảo: Tăng Tử đi ra ngoài, mẹ ông ta cắn ngón tay, Tăng Tử liền cảm thấy đau lòng. Đó là một lẽ khí phận tương cảm vậy. Người giết chó tuy đã cách mấy giờ, đến chỗ chúng nó, lũ chó nếu gặp người ấy ắt sẽ vây quanh sủa ầm ĩ. Đó là thí dụ thứ hai về khí phận tương cảm vậy!