Kinh Lăng Già nói:
“Đức Phật bảo Bồ Tát Đại Huệ:
Nếu không thuyết tất cả pháp thì giáo pháp bị hoại diệt, giáo pháp hoại diệt thì không có chư Phật, Bồ Tát, Duyên Giác, Thanh Văn. Nếu không có các vị ấy, thì ai thuyết pháp cho ai?
Thế nên Đại Huệ! Đại Bồ Tát chớ nên vướng mắc vào lời nói, khéo dùng phương tiện tùy theo sự thích nghi diễn rộng các pháp”.
Nên biết, Tổng trì không có văn tự, nhờ văn tự mà hiển bày Tổng trì; rời lý tánh không có ngôn thuyết, rời ngôn thuyết không có lý tánh. Vì chân tánh trùm khắp nên chỗ không thể nói chẳng khác với chỗ có thể nói. Vì nhân duyên và sự tu hành không tự tánh nên chỗ có thể nói chẳng khác với chỗ không thể nói.
Nếu từ Tứ thật tánh và Tự tướng của các pháp thì đều có thể nói. Nếu dựa theo Tứ tất đàn và Cộng tướng của các pháp thì đều có thể nói. Do đó chư Phật thường dựa vào Nhị đế để thuyết pháp. Chỉ cần thấu suốt được ý chỉ viên dung thì nói mà không có lỗi lầm. Nếu một mực không nói thì do đâu rõ thấu?
Khiến tìm ngôn ngữ để cầu lý mà biết rõ lý viên mãn. Chỉ vì nói thiên lệch nên bảo rằng ngôn thuyết chẳng tới được, chẳng bảo là không nói năng. Vả lại, tánh tuy rời ngôn ngữ không thể nói, nhưng phải do ngôn ngữ mới thể hội chỗ không thể nói.
Nếu như muốn đạt đến nguồn đạo, tiếp nối và hưng thạnh dòng dõi Phật thì trước cần phải thấu suốt trí Bát Nhã để nhận rõ chân tâm. Bát Nhã là thầy của vạn hạnh, là mẹ của ngàn Thánh. Chân tâm là cội gốc của muôn loài, nguồn của các pháp.
Nếu chưa thông suốt trí Bát Nhã thì đối với chân tâm vẫn còn mờ mịt. Cần phải về nương Nhất Thể Tam Bảo, sám hối tội lỗi trong ba đời. Dùng giới luật kiểm điểm lỗi lầm, ngăn ngừa sai quấy. Dùng thiền định diệt trừ hôn trầm, thâu nhiếp tán loạn; gần gũi bạn lành, tán thán đọc tụng kinh điển Đại thừa. Dùng muôn điều lành để sửa trị, nghe nhiều để ứng dụng tu tập, hỗ trợ hiển bày Chân tánh tiến thẳng Bồ đề.
Nghiệp chướng hết, thiền định vi diệu tự tỏ sáng. Trí tuệ phát sanh thì chân tâm thanh tịnh. Đã hay lợi ích chính mình lại còn thương xót những người chưa nghe biết. Do đó làm mọi nhân phước rộng rãi, thực hành đầy đủ Lục độ, tiếp nối gia nghiệp của Phật, dựng ngọn cờ đại pháp, mưa pháp vũ một vị, diệt hết mọi lậu hoặc trần lao, thắp sáng ngọn đèn trí tuệ vô tác, soi sáng cho những người mê mờ tăm tối.
Thế nên, công đức vạn hạnh từ trước đến sau đều hưng khởi, pháp ở trong Phật giáo vốn như thế.
Vì vậy, kinh Hoa Nghiêm nói:
“Đại Bồ Tát không làm việc bức bách buồn phiền chúng sanh, chỉ nói việc lợi ích cho thế gian”.
Kinh Pháp Hoa nói:
“Nếu người thọ trì đọc tụng kinh này, vì người khác mà nói, hoặc tự chép, hoặc bảo người chép.
Lại có thể dựng tháp, tạo lập chùa chiền, cúng dường tán thán chúng Thanh Văn Tăng; cũng dùng trăm ngàn muôn ức cách khen ngợi mà khen ngợi công đức của Bồ Tát.
Lại dùng đủ mọi nhân duyên vì người khác tùy nghĩa giải nói về kinh Pháp Hoa này.
Lại có thể trì giới thanh tịnh, cùng ở chung với người nhu hòa, nhẫn nhục không sân, chí niệm bền vững, thường quí ngồi thiền, được các môn định sâu, tinh tấn mạnh mẽ, thực hành các pháp lành, căn cơ lanh lợi có trí tuệ, khéo trả lời các vấn nạn…”.
Cho đến, “Chỗ người ấy hoặc ngồi, hoặc đứng, hoặc đi, trong đó đều nên dựng tháp, tất cả trời người đều nên cúng dường như tháp của Phật”.
Thông thường pháp lành nói gọn có bốn loại:
1. Điều lành nơi tự tánh: Ba căn lành không tham sân si.
2. Điều lành do tương ưng: Khi tâm thiện phát khởi thì tâm vương tâm sở một lúc đều khởi.
3. Điều lành do phát khởi: Phát khởi hành động của thân và lời nói, bày tỏ những điều suy nghĩ trong lòng.
4. Điều lành Đệ nhất nghĩa: tức là thể tánh thanh tịnh.
Lại tóm gọn thì có hai loại:
1. Điều lành ở nơi Lý: tức là Đệ nhất nghĩa.
2. Điều lành ở nơi Sự: tức là Lục độ vạn hạnh.
Thời nay phần nhiều dựa vào điều lành ở nơi Lý. Nếu nói về điều lành ở nơi Lý thì kẻ Xiển đề cũng đầy đủ, tại sao không thành Phật?
Thế nên cần phải thực hành điều lành ở nơi Sự để trang nghiêm và hiển bày Lý tánh. Tích lũy phước đức lớn mới thành tựu thân vi diệu. Giống như trong khoáng có chứa đựng vàng, trong núi có ẩn tàng ngọc, lại cũng như nơi đá có chứa lửa, trong đất có mạch nước ngầm, nhưng nếu chưa gặp nhân duyên thì không có công dụng, dù vốn có đầy đủ mà cũng như không.
Ba nhân của chúng sanh cũng như vậy. Phàm có tâm thì đều đầu đủ Chánh nhân, nhưng nếu chưa được nhân duyên trợ giúp tỏ rõ thì chẳng thành tựu Pháp thân. Liễu nhân là trí tuệ trang nghiêm, hiểu đúng quán xét. Duyên nhân là phước đức trang nghiêm, diệu hạnh hỗ trợ phát khởi.
Ba nhân đầy đủ, mười hiệu sáng ngời, nghĩa lý lợi mình lợi người đến đây là cùng tận.
Do đó, kinh Pháp Hoa nói:
“Ta dùng tướng trang nghiêm
Ánh sáng soi thế gian Tất cả chúng tôn kính Diễn nói Thật tướng ấn”.
Vả lại, kẻ đức mỏng phước ít không thể tiếp nhận pháp này.
Ôi! Căn lành dễ mất, nghiệp ác khó trừ. Kinh Niết Bàn nói: “Ví như khắc chữ trên đá, chữ ấy còn mãi, còn viết chữ trên nước thì nhanh chóng tan mất chẳng tồn tại lâu. Sân hận giống như khắc trên đá, các căn lành giống như viết chữ trên nước. Do đó tâm này khó được điều phục”.
Vì vậy phải biết, việc lành dễ quên, thân người khó được, không thể dần dà vì trong khoảng chớp mắt đã qua đời khác.
Kinh Đề Vị nói:
“Như có một người ở trên núi Tu di cầm một sợi chỉ thòng xuống, một người ở dưới núi cầm một cây kim đón sợi chỉ ấy, khoảng giữa có gió lốc cuồng phong thổi, sợi chỉ ấy thật khó mà vào lỗ kim. Thân người khó được còn hơn điều ấy”.
Trong kinh Bồ Tát Xử Thai còn nói:
“Rùa mù bọng cây nổi, Đúng thời còn gặp được. Một khi mất thân này, Ức kiếp khó được lại.
Biển cả sâu rộng lớn
Ba trăm ba mươi sáu
Kim chìm dưới đáy biển Còn có thể tìm được”.
Lại nói:
“Ta từ vô số kiếp,
Lại qua đường sanh tử
Bỏ thân rồi nhận thân Chẳng rời khỏi bào thai. Tính nơi ta trải qua
Nhớ một không nhớ hai Thuần làm thân chó trắng Xương chất ức Tu di.
Lấy kim ghim xuống đất
Đều đâm trúng thân ta
Huống gì chó tạp sắc
Số ấy không thể lường
Nên ta nhiChẳng tham trếp phướục buông lung”. c tâm
Thế nên tạm thời được thân người, trong hai mươi bốn giờ không thể quên điều lành dù trong khoảng khắc, không thể tăng trưởng điều ác dù chỉ phút giây. Thân này khó được gặp, đâu nên để thời gian qua suông. Vả lại sự vô thường nhanh chóng, mỗi niệm mỗi niệm đổi dời giống như ánh chớp, giống như đèn treo trước gió, cũng như dòng nước chảy, khác nào mặt trời sắp lặn, sương móc ban mai.
Sự vô thường của thân này mau chóng còn hơn ví dụ trên.
Kinh Pháp Cú nói:
“Đức Phật bảo Phạm Chí:
Trên đời có bốn việc, không thể được lâu dài:
1. Có thường ắt vô thường.
2. Giàu sang ắt nghèo hèn.
3. Hội họp ắt chia ly.
4. Khỏe mạnh ắt sẽ chết.
Trong kinh còn nói:
“Chẳng phải ở hư không biển cả
Chẳng phải đi vào trong núi rừng
Hoàn toàn không có nơi chốn nào Tránh khỏi không bị thần chết bắt”.
Những việc trình bày ở trên, muôn đức và các điều lành đều là tư lương của Bồ đề, chỉ trừ hai pháp hay tạo thành sự chướng ngại:
1. Không tin.
2. Sân hận.
Không tin thì chướng ngại việc lành chưa được thực hành và việc lành muốn được thực hành.
Sân hận thì tiêu diệt việc lành đã thực hành và việc lành đang thực hành.
Vì không tin giống như hạt giống hư dứt hẳn căn lành, hủy hoại Chánh tông, tăng trưởng tà kiến.
Vì sân hận nên đốt cháy công đức, ngăn trở Bồ đề, mở cánh cửa dẫn đến con đường ác, đóng chặt lối dẫn đến cõi người và trời.
Hơn nữa, không sân hận là do từ bi mà phát khởi, lòng tin rộng lớn là nhờ trí tuệ mà được thành. Gươm trí tuệ vừa vung lên, cội gốc nghi ngờ liền đoạn dứt; mây từ bi kéo mưa nhuần thấm, dần dần tắt lịm lửa sân hận. Thế nên, do trí tuệ vượt qua biển khổ, nhân lòng tin vào cửa Bồ đề; do từ bi được ở trong nhà Đại Giác, nhờ nhẫn nhục mà mặc y Như Lai.
Kinh Hoa Nghiêm nói:
“Lòng tin là gốc của đạo, là mẹ sanh ra các công đức, nuôi lớn tất cả các căn lành.
Lòng tin hay tăng trưởng công đức trí tuệ. Lòng tin ắt dẫn đến địa vị Như Lai. Lòng tin giúp cho các căn lành thanh tịnh sáng suốt. Sức mạnh của lòng tin vững chắc không gì phá hoại được. Lòng tin có thể diệt hẳn cội gốc phiền não. Lòng tin có thể giúp chuyên hướng về công đức của Phật. Lòng tin là hạt giống công đức bất hoại. Lòng tin hay sanh trưởng cây Bồ đề. Lòng tin có thể làm tăng trưởng trí tuệ tối thắng. Lòng tin có thể hiện ra tất cả Phật”.
Kinh Đại Trang Nghiêm Pháp Môn nói: “Sân hận có thể tiêu diệt nghiệp lành trong trăm kiếp”.
Kinh Hoa Nghiêm nói: “Bồ Tát khởi một tâm sân thì phát sanh muôn ngàn sự chướng ngại”.
Trong kinh còn nói: “Giặc cướp công đức không gì hơn sân hận”.
Hơn nữa, vừa sanh khởi ý niệm sân hận thì đã trở thành kẻ oán tặc của đại đạo rồi!