Trí tuệ phải làm thế nào để bồi dưỡng, chỉ một phương pháp là nghe kinh. Thích Ca Mâu Ni Phật năm xưa khi còn ở đời, nói pháp 49 năm, chưa từng gián đoạn.  

Ngay trong học trò của ngài, chúng xuất gia thường theo ngài là 1250 người, ngoài số này ra, không phải là những người thường đi theo còn đông hơn nhiều. có rất nhiều người đi theo Thích Ca Mâu Ni Phật, không muốn rời xa, mỗi ngày nghe Phật giảng pháp thậm thâm vi diệu. Chúng ta bỗng nhiên mới hiểu ra, nếu muốn được trí tuệ chân thật, không thể rời xa kinh giáo, phải ngày ngày nghe, phải ngày ngày giảng. 

Sau khi nghe rồi, chính mình hiểu rồi, giảng cho người khác nghe. Thế Tôn cả một đời, dạy bảo chúng ta “thọ trì đọc tụng, vì người giảng nói”, câu nói này đã nói ngàn lần vạn lần, chúng ta phải rất hoan hỉ, rất bằng lòng vì người khác giải nói. Hiện tại người giảng kinh quá ít, chúng ta dùng phương pháp của khoa học cao: như Internet, truyền hình vệ tinh, đem Phật pháp truyền đi khắp mọi nơi. Chân thật muốn vào được tri kiến Phật, khiến tư tưởng kiến giải thuần chánh mà không có sai lầm, không nghe kinh, không đọc kinh thì nhất định không thể giải quyết được vấn đề. 
 
Tôi học Phật đã 47 năm, kinh nghiệm của nhiều năm nói với tôi, chỉ có ngày ngày huân tập, một ngày cũng không được gián đoạn, chúng ta ở ngay trong cuộc sống thường ngày, đối nhân xử thế tiếp vật, mới không tùy thuận theo phiền não, cũng chính là sẽ không tùy thuận theo ý riêng của chính mình, bởi vì chính mình vẫn là mê, chưa giác ngộ.
 
Phật nói trước khi chúng ta chưa chứng được A La Hán, không nên tin vào ý nghĩ của chính mình, ý nghĩ của chính mình đều là sai lầm, là tri kiến của phàm phu, là tri kiến Luân hồi. Tùy thuận ý nghĩ của chính mình, nhất định tạo nghiệp luân hồi, Phật nói là lời thật. Cho nên trước khi chưa có khai ngộ, phải tùy thuận giáo huấn của Phật, nhưng nếu chưa hiểu được kinh giáo, không thể thâm nhập, thì không làm được. 
 
Đến khi chính mình đoạn được phiền não rồi, mức độ thấp nhất là đoạn được Kiến tư phiền não, buông bỏ tất cả chấp trước, chứng được quả A La Hán, A La Hán gọi là chánh giác, cũng chính là tư tưởng kiến giải không thể có sai lầm, vậy mới có thể tin vào ý nghĩ của chính mình, Bồ Tát cao hơn A La Hán, là chánh đẳng chánh giác, cũng chính là đoạn được trần sa phiền não rồi, phân biệt cũng không còn, Phật là viên mãn nhất, vọng tưởng, vô minh đều không còn, gọi là Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác.
 
Chúng ta Kiến Tư phiền não thảy đều đầy đủ, ở ngay trong cuộc sống thường ngay, vẫn là thị phi, tham sân si mạn, tự tư tự lợi, đó là tâm luân hồi, những gì đã tạo tác, chính là nghiệp luân hồi. Tâm luân hồi, nghiệp luân hồi gặp được Phật pháp, luôn luôn là sẽ chướng ngại Phật pháp. Không những hiện đại như thế, thời xưa cũng không ngoại lệ. Thế nhưng người xưa tốt hơn so với người hiện đại, bởi vì thông thường họ đều được đào luyện qua đạo đức, còn có quan niệm đạo nghĩa.

 Hiện tại luân lý đạo đức không còn nữa, bạn nói luân lý đạo đức với họ, không những họ không thể tiếp nhận, mà còn bài xích. Họ cho rằng tự tư tự lợi là đúng, hại người lợi mình là đúng, họ ở ngay trong đó có thể được lợi ích. Họ không biết được cái lợi trước mắt rất nhỏ, trong khoảng chớp mắt thì đã đọa vào địa ngục A Tỳ, đây chính là ngu si mà Phật pháp thường nói, không có trí tuệ mới có thể làm cái việc ngu này.
 
Người giác ngộ nhất định không có ý niệm tự tư tự lợi, nhất định không có ý niệm và hành vi khống chế chiếm hữu với tất cả mọi người mọi vật. Bởi vì họ chân thật hiểu rõ “Tam tâm bất khả đắc”, “vạn pháp đều không, nhân quả bất không”, cho nên không họ sẽ không khởi lên một niệm ác, sẽ không có hành vi sai lầm, khởi tâm động niệm, lời nói việc làm đều tương ưng với pháp tánh, đây là gọi là “tánh” mà trong Phật pháp thường gọi, gọi Tánh chính là Phật tri Phật kiến, gọi Tánh chính là Phật ngôn Phật hạnh, thành tựu vô lượng vô biên công đức. Đem công đức này trang nghiêm pháp giới, trang nghiêm chúng sanh, đây gọi là chư Phật Bồ Tát.
 
Phàm phu những việc làm lợi ích chúng sanh thì không chịu làm, mỗi niệm đều nghĩ lợi ích của chính mình, cái niệm đầu tiên chính là chính mình được lợi ích, bảo hộ chính mình. Còn Phật Bồ Tát chỉ cần có thể lợi ích cho chúng sanh, hy sinh chính mình cũng hoan hỉ, cũng bằng lòng. Hy sinh sinh mạng của chính mình cũng không hề tiếc, huống hồ là vật ngoài thân? Chỉ cần có thể khiến cho chúng sanh được lợi ích chân thật, làm gì không phát tâm đại  hoan hỉ, đây là chỗ khác nhau giữa phàm phu và Phật. 
 
Chúng ta học Phật phải làm thật, nếu gặp được việc chân thật lợi ích chúng sanh, vẫn còn nghĩ thử xem đối với mình có lợi ích hay sao? có đáng nên làm hay không? có cái ý niệm này là mê hoặc. Vì sao có thể có hiện tượng này? Thứ nhất thiện căn phước đức của mình không đủ, thứ hai ngoại duyên không đủ, ngoại duyên chính là cơ hội nghe kinh nghe pháp quá ít. Nếu như có người thường giảng cho bạn nghe, lâu ngày dài tháng, trong vô hình trung huân tập thành chủng tử. Đây là Phật chủng, Phật chủng chính là chủng tử giác ngộ. Chủng tử này nhiều rồi, thì sanh ra sức mạnh, khi bạn gặp được cơ hội thì liền nắm bắt, bạn nhất định sẽ không bỏ qua.
 
Tuổi tôi lớn như vậy rồi, ngày ngày vẫn phải giảng kinh, đều là vì chúng sanh; nếu là vì chính tôi, tôi có thể nghĩ hưu rồi. Trong sách xưa có ghi rằng: “thất thập chí sĩ”, chí sĩ chính là hiện tại gọi nghĩ hưu, cáo lão về làng. Tôi cũng có thể nghĩ hưu, tìm một chổ thanh tịnh niệm Phật cầu vãng sanh, còn phải bôn ba cực nhọc làm gì? Bởi vì những kinh giáo này không có người giảng, nếu có người giảng, tôi tuyệt đối sẽ không giảng nữa. Không có người giảng, vậy thì không thể không giảng, đây là hy sinh chính mình, giúp đỡ người khác.

Chư Phật Bồ Tát xả bỏ chính mình vì người khác chính là giảng kinh nói pháp, Phật Bồ Tát vì chúng ta thị hiện, không luận tại gia, xuất gia, đều là vạn duyên buông bỏ, không một sở hửu, thanh tịnh vô vi. Giúp đỡ chúng sanh là giáo pháp, ở thế giới Ta Bà này, nhĩ căn của chúng sanh mạnh nhất, cho nên giảng kinh nói pháp là phương pháp tốt nhất; kế đến, ở chính mình cố gắng làm, làm một tấm gương tốt cho xã hội đại chúng xem, như vậy mà thôi. 
 
Đệ tử Phật chân chính, không luận tại gia xuất gia phải học Phật, xuất gia phải học cao tăng, tại gia phải học cao sĩ, những cao tăng cao sĩ này đều là chư Phật Bồ Tát ứng hóa đến thế gian, vì chúng ta làm ra mô phạm điển hình tốt nhất. Chúng ta phải thấu hiểu, phải chăm chỉ nỗ lực mà học tập, thành tựu vô lượng vô biên công đức cho chính mình. 
 
Báo Lỗi Đánh Dấu Đã Đọc

Thẻ