Người học Phật chẳng phải là không cần đến thần thông, nhưng chẳng được phép khoe khoang thần thông, cũng như chẳng được bỏ chuyện liễu sanh tử để chuyên học thần thông! Mọi sự đều có lợi và tệ, chẳng thể vẹn toàn đôi đàng. Vì thế, so sánh lợi hại, [cổ đức] bèn có huấn thị quở trách [chuyện vận dụng thần thông tùy tiện]. Nếu để khuyến hóa đại chúng bèn khinh thị hiển lộ thần thông, ắt sẽ có kẻ gian dùng trò ảo thuật giả vờ thần thông hòng làm càn, làm quấy, như bọn giặc Hoàng Cân, Bạch Liên giáo v.v… đều thuộc loại này. Nếu nói kinh điển Nho gia có chép chuyện bói bằng mai rùa, Phật pháp cũng cho phép chiêm sát bằng luân tướng[40]. Nếu nói là chỉ dạy, cảnh tỉnh thì luật thế gian có nhà tù, sự báo ứng trong cõi âm hiển hiện nơi cõi đời, chẳng lúc nào không có! Hơn nữa, kinh Phật, sử Nho, ghi chép cả đống. Hiềm rằng người đời nay coi như chẳng nghe biết. Nếu hiện thần thông, chưa chắc đã không chuốc lấy nỗi hiềm nghi dùng yêu thuật mê hoặc đại chúng, [đâm ra] do nóng vội mà ngược ngạo sanh ra chướng ngại. Những chuyện như vậy chỉ bậc có đức ngẫu nhiên thực hiện một lần. Nếu chuyên hướng theo chuyện này, tức là hạnh chẳng noi theo lẽ chánh. Vì thế, Khổng Tử chẳng nói đến chuyện quái lực, loạn thần, đức Phật răn cấm chẳng được khoe khoang thần thông trong cõi tục.