Người xuất gia thọ hai trăm năm mươi đại giới, được gọi là tỳ kheo. Người thọ mười giới gọi là sa di. Chữ “Tăng” (僧) chỉ nhiều người xuất gia. Hòa Thượng là tiếng Ấn Độ, dùng với ý nghĩa để gọi vị thầy của chính mình. Âm gốc là Ô Xã, về sau bị đọc sai thành Hòa Xã, dần dần chuyển biến đến nay bèn thành âm đọc là Hòa Thượng. “Đạo sĩ” (道士) là người có đạo. Tăng già (Saṅgha) chính là Tăng, vốn [đọc đủ âm] là Tăng già da (Saṅghaya), nước ta chuộng đơn giản, chỉ dùng một chữ Tăng. Đầu đà (Dhūta) là người xuất gia khổ hạnh. “Tôn giả” (尊者) [hàm nghĩa] là bậc đáng tôn trọng nhất. “Hành giả” (行者) là người tu hành.