Phật Học Vấn Đáp


Niệm Phật ở Niệm Phật Đường vô cùng mệt mỏi, nghỉ ngơi rồi dụng công tiếp được không?
Niệm Phật ở Niệm Phật Đường, nếu cảm thấy vô cùng mệt mỏi, liệu có nên tiếp tục kiên trì, hay là nghỉ ngơi đầy đủ để cho tinh thần, thể lực được tốt hơn rồi mới dụng công tiếp?

8/12/2022 10:54:22 AM

Khi xưa lão Hoà Thượng Đế Nhàn dạy ông thợ vá nồi, các vị đều biết, ông thợ vá nồi niệm Phật ba năm, đứng mà vãng sanh, vô cùng khó có được, quá thù thắng. Ông biết trước giờ đi, ông không cần thọ mạng, buông xả hết. Phương pháp Ngài dạy rất hay, vô cùng thích hợp với người tu hành thời nay. Khi nào niệm mệt rồi thì nghỉ ngơi, để cho thân tâm của bạn không bị áp lực. Nghỉ ngơi xong rồi lại tiếp tục niệm. Làm như thế không gọi là nghỉ ngơi mà gọi là không gián đoạn. Bởi vì bạn không có tinh thần, không có thể lực nên bạn không thể không bị gián đoạn, hơn nữa còn sanh phiền não. Cho nên, phương pháp này của lão Pháp sư Đế Nhàn đúng thật là phương tiện thiện xảo, bất luận đối với nam nữ già trẻ, các ngành các nghề đều có lợi ích.

Trong đời sống hằng ngày, nếu công việc của chúng ta không dùng đến đầu óc mà dùng đến thể lực thì Phật hiệu đều có thể không gián đoạn. Vừa làm việc vừa niệm Phật trong tâm, không cần niệm ra tiếng, việc gì đến thì làm. Nếu phải suy nghĩ, vậy thì không thể không buông xuống [Phật hiệu], nhưng khi không suy nghĩ nữa thì bạn nhớ khởi lên câu Phật hiệu, luôn luôn có thể khởi được lên, đó là việc tốt. Nhất định không được miễn cưỡng, miễn cưỡng rất không tốt.

Những năm trước khi tôi xuất gia, còn là cư sĩ, cùng ở am tranh với Pháp sư Sám Vân. Lúc đó ở am tranh rất là khổ, đúng là am tranh thật sự, bốn bức tường xung quanh là vách đan bằng tre, trát một lớp bùn lên để che gió che mưa, phía trên mái lợp cỏ tranh, đúng tên gọi là am tranh. Trên núi không có điện, cho nên đến tối chúng tôi đi ngủ rất sớm, tám giờ đã đi ngủ rồi. Ngủ sớm nhất định dậy được sớm, hai giờ sáng đã thức dậy. Tôi trải qua đời sống nửa năm như vậy cùng Ngài, cảm thấy rất thoải mái. Đến thời khóa sáng thì thắp một ngọn nến nhỏ, không thể xem sách được, gọi là ánh sáng leo lắt. Năm người ở trong am tranh, thời khóa sáng chính là lạy Phật, hai giờ sáng thức dậy lạy Phật hai tiếng. Lão Pháp sư Ngài cũng rất hay, người nào lạy người đó, không ghi chép số lượng. Có người lạy nhanh, có người lạy rất chậm, nên Ngài không đánh khánh dẫn. Đánh khánh dẫn mọi người cùng đứng lên lạy xuống thì người thể lực khoẻ cảm thấy quá chậm, người thân thể yếu thì cảm thấy quá nhanh, đều khiến cho người ta sanh phiền não. Ngài để mỗi người tự lạy theo cách của mình, vậy thì không sanh phiền não, phương pháp này hay. Đến bình minh, khi mặt trời ló dạng, chúng tôi sẽ cùng mọi người làm thời khóa sáng, chính là Tam Quy Y. Bình thường tụng kinh, mỗi người làm theo cách của mình.

Lúc đó ở trên núi thì tôi trẻ tuổi nhất, tôi 31 tuổi, có ba người xuất gia, còn có lão cư sĩ 69 tuổi, đương nhiên tôi phải chăm sóc đời sống của mọi người. Tôi ở trên núi làm công quả, thổi cơm, giặt quần áo cho mọi người, dọn dẹp vệ sinh môi trường đều là tôi làm. Đây là tu phước, chút nền tảng phước báu là từ đó mà tu. Tôi mới bước vào cửa Phật, học giới năm năm, chính là vì thường trụ mà làm việc, mà tu phước. Phước huệ song tu, phước trước, huệ sau, bạn không có phước báo, một chút phước báu hưởng hết rồi thì làm sao? Nhất định phải tu phước báo trước. Ngủ sớm dậy sớm thật sự là rất tốt đối với thân thể. Tôi đã đọc bài viết của giáo sư Lưu ở Bắc Kinh, tôi nghĩ các bạn cũng đều xem qua, tôi có cảm xúc rất lớn. Sau khi tôi rời am tranh thì không có đời sống có quy luật như vậy nữa. Tôi học giáo với Thầy Lý, thường thì buổi tối làm đến một, hai giờ, có khi đến lúc bình minh lên vẫn không ngủ. Nhưng thân thể rất tốt, tôi nghĩ sự huấn luyện trong sáu tháng đó vô cùng quan trọng, ngủ sớm dậy sớm.

Pháp sư Sám Vân lớn hơn tôi một giáp, chúng tôi đều là tuổi Mão, năm nay Ngài 92 tuổi, vẫn còn sống. Khi còn trẻ tuổi thì thân thể Ngài không được tốt, là cái bình đựng thuốc, trong phòng của Ngài, bình lớn bình nhỏ tổng cộng xếp mấy chục bình, vậy mà Ngài có thể sống nhiều tuổi đến vậy. Tôi đã nghĩ xem là nguyên nhân gì? Ngủ sớm dậy sớm, vô cùng có đạo lý. Tám giờ tối đã đi ngủ, sáng sớm tôi nghĩ hiện tại Ngài khoảng 2 giờ đã dậy rồi, cũng có thể là ba, bốn giờ đã dậy, đây là khẳng định. Cho nên trong đạo dưỡng sanh thì ngủ nghỉ được quan trọng hơn bất cứ thứ gì, không thể không chú ý. Ngủ giờ Tí Ngọ rất quan trọng, giờ Tí là từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng, là giờ quan trọng nhất. Bạn có thể đi ngủ trước 10 giờ, công việc quá nhiều thì để sáng sớm mai làm. Hiện nay buổi tối tôi đều là 10 giờ đi ngủ, rất tốt, dưỡng thành thói quen, buổi sáng tôi 4 giờ dậy. Từ 4 giờ, đến 8 giờ sáng thì ăn sáng, là bốn tiếng đồng hồ, bốn tiếng này làm được rất nhiều việc, lại rất thanh tịnh, cũng chẳng có người làm phiền, công khóa chủ yếu đều là hoàn thành trong bốn tiếng này.

Trích từ:  Học Phật Vấn Đáp. Hòa Thượng Thích Tịnh Không


Thẻ
Niệm Phật       

Câu Hỏi Ngẫu Nhiên


Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật