Gieo Gió Gặp Bão
Sa Môn Thích Tâm Thuận

Hồi ấy, cách đây hơn 2500 năm, Ấn Độ có rất nhiều học thuyết và giáo phái. Trong số đó có một phái tôn thờ quỷ thần, thủ lĩnh là một bà mập, có giọng nói oang oang, lại thêm có tài hùng biện. Nhờ thế mà phái ấy làm chủ được một vùng.

Hôm nọ, một tin rúng động từ xa đưa đến: Thái tử Tất Đạt Đa đã chứng thành đạo quả ở gốc cây Bồ đề, hiệu là Thích Ca Mâu Ni, hiện Ngài đã bắt đầu đi truyền giáo, người theo Ngài rất đông. Hay tin ấy, bà mập rất đỗi lo sợ. Bà lo vì ảnh hưởng của đức Phật càng lan rộng thì đạo của bà sẽ hết người tôn thờ. Nhưng lo cũng không khỏi, cái gì đến tất sẽ đến, tín đồ của bà hướng về đức Phật mỗi ngày mỗi đông. Ăn ngủ không yên, bà cố tìm một phương pháp thần hiệu nào để có thể hạ được uy danh của đức Phật.

Đêm hôm ấy, trằn trọc mãi không ngủ.  Thấy nỗi thắc mắc và lo toan hiện rõ trên mặt của bà, các môn đồ hỏi lý do. Bà cho hay là sáng ngày bà sẽ đi sỉ nhục đức Phật.

Vài giờ sau, mặt trời vừa xuất hiện, bà đã đến nơi đức Phật thiền định. Bà la rầy khiêu khích, dùng lời thô tục mắng nhiếc đức Phật. Mặc cho bà quát tháo, đức Phật vẫn ngồi yên lặng.

Thấy Phật không trả lời, bà nghĩ là Ngài đã thua cuộc. Do đó bà càng làm dữ hơn nữa. Nhưng lúc mặt trời vừa đứng bóng, bà mệt lả vì bụng đói, khát nước và rát cổ. Bà ngồi phịch xuống đất suy gẫm. Sau cùng bà hỏi đức Phật:

Ông kia, sao tôi la rầy ông từ sáng sớm đến giờ mà ông không nói gì cả? Thường thì tôi mắng ai, tôi mắng một họ mắng lại mười. Trái lại, tôi chưa gặp ai như ông, mặc cho người khác nguyền rủa?

Cơ duyên đã đến, đức Phật xuất định, ôn tồn cất tiếng:

Ta hỏi ngươi điều này: Một hôm nọ, nhà ngươi có giỗ, ngươi mang bánh cho hàng xóm, nhưng họ không nhận, thế thì bánh ấy về ai?

Ồ! Nghe thiên hạ đồn, ông là bậc giác ngộ, trí tuệ tuyệt vời, song giờ đây nghe ông hỏi, tôi nghĩ buồn cười quá. Tôi mang bánh cho hàng xóm nhưng họ không nhận, vậy thì tôi mang về!
Vẫn từ hòa, đức Phật nói:

Ngươi mang bánh cho hàng xóm nhưng họ không lấy thì ngươi mang về; cũng như thế, từ sáng đến giờ ngươi biếu ta không sót một tiếng gì nhưng ta không nhận, vậy thì những tiếng ấy tự trở về với ngươi. Điều ấy có khác gì kẻ cầm đuốc đi ngược gió, tất sẽ cháy tay; kẻ đứng ngược gió vãi bụi tất sẽ lấm mình, hoặc kẻ ngửa mặt lên không trung mà nhổ nước bọt tất sẽ bị rơi xuống mặt.

Suy gẫm một hồi, bà ta xác nhận rằng, mình hại người, nguyền rủa người, tội lỗi về sau mình tất phải chịu. Sau phút suy gẫm, bà cảm thấy đức Phật là một bậc có sức mạnh vô cùng, liền khâm phục và trở nên hòa dịu. Bà đến quỳ trước đức Phật cầu xin sám hối lỗi lầm, xin được quy y.
 
Trích từ: Những Câu Truyện Thiện Ác
Báo Lỗi Đánh Dấu Đã Đọc

Thẻ

Kinh Sách Liên Quan

   
1 Khuyên Người Tin Sâu Nhân Qủa Quyển Hạ, Cư Sĩ Nguyễn Minh Tiến Tải Về
2 Khuyên Người Tin Sâu Nhân Qủa Quyển Thượng, Cư Sĩ Nguyễn Minh Tiến Tải Về
3 Nhân Qủa Báo Ứng Hiện Đời, Cư Sĩ Đạo Quang Tải Về
4 Nhân Qủa Đồng Thời, Cư Sĩ Hồng Dương Nguyễn Văn Hai Tải Về
5 Nhân Qủa Phụ Giải Lương Hoàng Sám, Ni Sư Thích Nữ Hạnh Đoan Tải Về
6 Những câu chuyện nhân qủa, Cư Sĩ Đạo Quang Tải Về
7 Kinh Nhân Qủa Trong Đời Qúa Khứ Và Hiện Tại, Linh Sơn Pháp Bảo Đại Tạng Kinh Tải Về
8 Nhân Qủa - Nghiệp - Và Luân Hồi, Hòa Thượng Thích Thiện Hoa Tải Về
9 Hiện Tượng Báo Ứng Nhân Qủa, Ni Sư Thích Nữ Hạnh Đoan Tải Về

Oanh Vũ Cứu Đàn
Sa Môn Thích Tâm Thuận

Vượn Sầu Rơi Lệ
Sa Môn Thích Tâm Thuận

Nghiệp Giết
Sa Môn Thích Tâm Thuận